Chuyện con gái 18 tuổi của tôi có bầu rồi cũng dần lan truyền ra cả làng. Tôi cũng chờ xem có người nào xuất hiện nhận là “tác giả” không nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bị bạn bè, người trong làng dè bỉu vì ăn chơi sa đọa tới mức mang bầu, con gái bỏ học trốn trong nhà tới mức suýt chút nữa thì trầm cảm, thậm chí có ý định tự phá thai, tự kết liễu đời mình.
Thấm thoát cũng 5 năm trôi qua, đứa trẻ giờ được 4 tuổi. Cuộc sống của hai bà cháu đang ổn định thì mọi thứ bắt đầu bị xáo trộn khi người cha đích thực của cháu bắt đầu đến nhận con.Ông ta không ai khác lại chính là một người trong làng, giàu có và hiện đã hơn 60 tuổi. Ban đầu tôi cũng không thể tin lời ông ta nói là thật cho đến khi con gái mình xác nhận. Hóa ra khi xưa con gái tôi và ông ấy cũng có mối quan hệ với nhau thật nhưng đứa trẻ mới lớn không nghĩ là sẽ có “kết quả”.
Lúc ấy người đàn ông đã có gia đình và 2 con gái lớn sợ trách nhiệm, sợ xấu hổ nên nhất quyết cấm con gái tôi nói ra sự thật và cháu là đứa trẻ mới lớn nên cũng không dám hé nửa lời. Sở dĩ đến nay tự nhiên ông ta đến nhận con trai là bởi vì ông ấy rất giàu có nhưng mắc bệnh ung thư và không còn sống được bao lâu nữa.
– Tôi thành thật xin lỗi gia đình và xin bà cho phép tôi được nhận con trai. Tôi đang trong quá trình hoàn thành việc lập di chúc, toàn bộ 9/10 phần tài sản tôi sẽ để lại cho con trai mình, 1/10 còn lại là để cho hai cô con gái vì tôi cũng cho các cháu gái nhiều rồi. Tôi không nghĩ bản thân lại sắp phải lìa xa cõi đời này, cho nên tôi muốn xin được nhận lại con trai mình và bù đắp cho nó.
Khi tôi hỏi con gái về việc này thì cháu giao quyền quyết định cho tôi.– Người sinh cháu ra là con nhưng mẹ mới là người quyết định cuộc sống của cháu. Con không thù hận gì người đàn ông ấy vì xưa kia con và ông ấy hoàn toàn là tự nguyện. Vì thế con xin mẹ cũng đừng làm lớn chuyện lên cũng không tốt cho cuộc sống hiện tại của cháu. Còn việc mẹ có cho ông ta nhận con hay không thì tùy mẹ quyết định.
Con gái tôi hiện cũng đã có người yêu trong thời gian đi xuất khẩu lao động nước ngoài và cháu cũng không có ý định về Việt Nam định cư nữa. Do đó cháu trao mọi quyền quyết định cho tôi.Thú thực tôi rất sốc khi biết được thủ phạm đã khiến con tôi phải dở dang chuyện học hành, khiến gia đình tôi bị ảnh hưởng nhưng đó cũng là chuyện đã qua, tôi cũng không muốn cháu của mình mãi mãi mang danh là đứa trẻ không có bố. Vậy nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của ông ta. Tôi nên làm thế nào?